7/10/2016 - An 3 tuổi

Hơn 1 năm rồi mẹ chưa viết gì cho con dù rất muốn. Vậy là đủ hiểu cuộc sống của hai mẹ con quay mòng mòng đến mức nào. Mẹ con mình về vn tầm tháng 8 năm ngoái, tuy không còn sốt liên tục mỗi ngày như ở Úc nhưng hầu như tuần nào con cũng sốt vài hôm. Kiểu sốt không lý do này khiến cả nhà lo lắng, tự nhiên sốt xong tự nhiên hết. Bác sĩ cũng chỉ chuẩn đoán là sốt virus nên chỉ còn trông chờ mỗi vào thuốc hạ sốt. Nhưng thường thì thuốc ít tác dụng và con hay quấy đêm nên một tuần vài đêm mẹ ngủ có vài tiếng để chăm con là chuyện thường.

Con gầy lắm, 24 tháng mà chỉ có 8.5kg thôi (do 2 tháng liên tục sốt nên chẳng ăn gì). Ông ngoại xót cháu mắng mẹ suốt, mẹ thì lo cứ lên mạng đọc này đọc kia. Chẳng có kết quả gì còn thêm lo lắng. Mẹ đêm thức chăm con, sáng dậy đi làm, con vẫn cứ sốt, ông vẫn cứ mắng đều. Hai tháng gần như không đêm nào ngủ ở úc làm mẹ yếu đi nhiều, hay ốm vặt. Ốm chưa khỏi thì lại lây từ con, rồi lây lại cho con. Không có thời gian nào nghỉ (mẹ về là viết sách luôn, xong mở chi nhánh cho SAB trong SG) nên cân nặng và sức khoẻ giảm sút. Hai mẹ con như hai dải khoai ốm lăn ốm lóc ngày qua ngày.

Đến khoảng tháng 12 trong một lần con sốt cao, kết quả thử máu cho biết mức độ nhiễm trùng cao và phải nhập viện. Ông bà ngoại lúc đó vừa Thái Nguyên, chưa kịp thở, nghe tin lại vội vã book vé về SG. Con bị chuẩn đoán viêm phổi và phải nhập viện 10 ngày. Cả nhà chọn Nhi Đồng 1 vì ông ngoại có quen bs trưởng khoa nội, và vì đó là bv đầu ngành. 10 ngày chăm con thì 1 tuần gần như thức trắng vì con không hạ sốt. Con được ra viện thì mẹ cũng kịp bị viêm xoang nặng do lây nhiễm chéo.

Về nhà được tầm 1 tuần thì con kêu đau một bên bụng. Con đau khá nhiều nên khóc lóc rất tội nghiệp. Cả nhà lại cuống lên đưa con đi khám, bị nghi viêm ruột thừa và bs lại yêu cầu nhập viện. Bà ngoại ở nhà đá chuẩn bị hết đồ đạc, ông ngoại và mẹ ở bv, bàn nhau hay gặp bs trưởng khoa để nghe ý kiến bác xem sao trước khi nhập viện. Bác khám thì bảo chưa chắc đã là viêm ruột thừa, ở vị trí đó dễ viêm đáy phổi. Bác cho tờ giấy đi chụp phim, trên ghi rõ nhờ chụp kĩ vùng đáy phổi. Kết quả y rằng có viêm. Bác cho toa mua về uống. Chỉ sau lần uống đầu tiên con đã hết đau bụng và thần sắc tỉnh táo 80%. Không sốt nữa, vui vẻ chơi. Uống hết toa thì con khoẻ hẳn, cả nhà thở phào. Cũng vừa kịp đến Tết ta hai mẹ con sang Úc thăm ba vài tuần.

Giờ con hết sốt vặt rồi, cả nhà mừng lắm và ra sức nhồi con ăn cho lại người. Một thời gian dài ốm dặt dẹo đã phá hết toàn bộ nếp ăn nếp ngủ của con. Một bữa ăn của con bây giờ nhanh thì 45', chậm thì 2 tiếng, và không có khái niệm ngồi 1 chỗ mà chạy vòng, bà với mẹ thi nhau đi theo xúc. Mẹ mà có ý định cho con nhịn để tập vào nếp thì sẽ bị ông cho một trận tơi bời. Mẹ không quen cái kiểu ăn uống đó nên hầu như bà xúc, mẹ phụ thay ca.



Khi sang thăm ba bs bảo An đã hết dị ứng sữa, cả nhà mừng rơn, bà ngoại thắp hương tạ ơn tổ tiên. Con uống được sữa cải thiện hẳn tình hình sức khoẻ. Con bớt ốm vặt hẳn và châm dứt hoàn toàn tình trạng sốt không lý do. Tuy nhiên 6 tháng sau, là tháng 9, trước khi sang úc, con lại bị lại. Tiếng ho của con nghe như sâu từ phổi nên cả nhà lập tức đưa con đến bs dù con chưa sốt. Viêm phế quản đang vào phổi, kết quả của một lần đi bơi. Lại tiếp tục kháng sinh trong 10 ngày (trong đó có 3 hôm sốt cả ngày cả đêm dù đang uống thuốc).

Sang đến Úc, nhìn lại "chiến tích" 1 năm bão táp ở vn: mẹ thì gầy trơ xương do chịu nhiều áp lực về thể chất và tinh thần, từ công việc cho đến chăm con và từ ông bà ngoại; con thì có tiến bộ về thể lực nhưng thái độ thì như cậu bé rừng xanh, hỏng nếp ăn, nếp ngủ, hư, hay khóc đòi, lúc nào cũng chạy loạn lên dù trong khu vui chơi hay trong shop. Mẹ không tài nào quản nổi. Quá hoang dại.

Lần này mẹ con mình sang thăm ba chắc chắn mẹ sẽ cố gắng đưa con lại vào nếp. Có rất nhiều việc để làm đấy con gái ạ.

Yêu con ❤️

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Được tạo bởi Blogger.