2/10/2018 - trận cảm mùa Xuân

Từ bài mẹ đăng trên facebook page gocDani

• Soul •
Mấy tuần nay 2 mẹ con ốm lăn ốm lóc. Bắt đầu bằng việc con bị dính virus, nôn quá trời nôn. Chăm nó đc gần 1 tuần thì đến người mẹ cũng dính. Sau hơn 2 tuần khi cả mẹ và con bắt đầu khá lên thì chưa đc đầy tuần con lại bị cảm cúm. Xong thành viêm tai viêm họng. Lần này bị nặng, nằm bẹp cả tuần, đến tuần thứ hai mà vẫn mệt. 

Bài cũ tiếp diễn, con khá lên đc 1 chút thì cũng là lúc mẹ bị lây. Nằm sóng soài liên tục mấy hôm. Gym có tuần chỉ đi đc 2 ngày, học nhảy cuối tuần cũng ngày đi ngày nghỉ. 

Đúng lúc mình vừa đăng kí tham gia lớp nhảy biểu diễn bachata. Vào học đã muộn thì chớ lại ko cách chi tập đc với bạn nhảy vì ốm. 

Nằm ở nhà ốm, mệt, khó chịu, hay nghĩ lung tung thì chớ lần này lại lệt bệt lâu quá nên ức chế lắm. Mình quan sát thấy mình bực con. Bực nó vì nhắc mỏi mồm mà nó ko bao giờ chịu giữ ấm. 

Trời chuyển mùa, lạnh bất thường, có tối nhiệt độ dưới 5 độ mà ở nhà hay ra ngoài nhất định ko chịu đi tất. Áo khoác cũng ko chịu mặc. Bảo “che mất hình ở áo của con”. Bảo sao cũng ko nghe. Con khóc mẹ bực, trăm lần như 1, thấy như chống đối cả vụ trụ nên sau kệ. 

Con gái mình trừ chơi ra thì bảo gì cũng “không”, cũng chống đối. Ví dụ điển hình của gồng cứng, không thả lỏng, mất cân bằng năng lượng (dương lấn âm). Một ngày khóc và chống đối không biết bao nhiêu lần, toàn các việc sinh hoạt hết sức bình thường.

từ đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, tắm, gội cho đến đi học, ăn, giữ ấm, bệnh thì uống thuốc thì cả cực hình, ko xì mũi, viêm họng viêm tai mà vẫn đòi uống nước thật lạnh. 

Cái gì cũng “không”, cái gì cũng phản kháng. Ko cái gì với con là thuận. Chả thế con luôn là đứa bé nhìn lôi thôi nhất vì váy mặc gần cả tuần nhất định ko chịu thay dù đã đổi thành màu cháo lòng. Tóc tai bết hoặc bù xù vì chỉ đc động vào khi con nhờ. 

Đặc tính này cộng với thái độ bạo hành ngôn ngữ của con (như trong bài post trc) khiến ba mẹ mệt mỏi và thường để kệ con nếu thấy nói vài lần ko đc (trừ đánh răng rửa ráy). 

Lần này ốm mình tự thấy trong người có sự giận dữ. Mình tức giận con. Tức giận việc cái gì nó cũng phải chống đối,  1001 việc cái gì nó cũng “ko”. Đến mức nhiều khi mình mới chỉ “An ơi, con ... “, “no mommy”. Chưa cần biết mình nói gì đã “no”. 

Giận việc nó không chịu mặc ấm để bị ốm rồi lây cho mình. Giận sang cả cơ thể của mình vì sao đã tập đều 9 tháng nay mà vẫn ốm liên tục. Giận cả thế gian và đặc biệt là con gái. 

Mình giận vì ngoài việc mệt mỏi ra thì mình ko đc làm những việc mình thích như đi gym, đi nhảy hay ăn 1 cái kem. Mình giận vì trời nắng đẹp mà mình phải ở nhà, có ra đường thì cũng phải khăn áo kĩ càng. 

Mình cảm thấy ko muốn chấp nhận cs như nó là, với 1 đứa con gái luôn chống đối như thể ko làm thế nó ko sống đc. Nó chiến đấu với ba mẹ kịch liệt. Đặc biệt là mẹ vì thời gian ở với mẹ nhiều hơn. 

Mình mệt, mình chán. Mình ý thức đc mình mệt và chán, mình biết là lúc đó mình cũng đang gồng cứng và muốn chống đối với cs hiện tại. Mình muốn đạp đổ hết. Mình tiếp tục quan sát các cơn giận của mình. Hôm nào càng mệt thì lại càng thấy mình giận. 

Đến hôm đỡ mệt thì mình nói chuyện với con (tại mệt quá mở mắt còn ko ra). Nói hết những cảm xúc của mình, mình tức giận ra sao, và việc bị ốm ảnh hưởng cs của mình như thế nào. 

Mình giải thích cho con là ai cũng lâu lâu bị ốm, chuyện bt. Nhưng con ko bao giờ chịu rửa tay thì chắc chắn sẽ có ngày bị đau bụng đi ngoài và nôn. con kiên quyết ko chịu mặc ấm thì chắc chắn sẽ có ngày bị ốm. Đó là lựa chọn của con, nhưng con ốm con sẽ lây cho mẹ, và như thế là ko công bằng. Mẹ cũng như con, con thích chơi lego thì mẹ thích đi nhảy, con thích xem video thì mẹ thích đi gym. 

Mẹ tự chăm sóc cho mẹ để rồi mẹ lại bị lây từ con, điều này làm cho mẹ cảm thấy tức giận. Mẹ buồn và mẹ mệt do ốm, mẹ tức giận vì con không có trách nhiệm với cơ thể con, chân tay ngực cổ đều lạnh mà cứ khăng khăng không đi tất, mặc ấm, bị bệnh cứ đòi uống nước lạnh. Để từ khoẻ thành ốm, ốm rồi thì mãi chả khỏi mà còn nặng hơn. 

Mẹ thấy mệt mỏi vì con luôn chống đối, luôn thái độ, luôn phản kháng. Xong bị ốm mẹ lại phải chăm con. Mẹ thấy rất khó để làm mẹ của con vì con luôn luôn bất hợp tác trong TẤT CẢ mọi việc (trừ chơi). 

Mình nói với con hết tất cả những điều trên và nhiều nữa, ngày ít ngày nhiều nhưng cứ vào cơn tức là mình nói. Một là những cảm xúc đó của mình cần đc nói ra, cho ko thành thiu thành thối. Hai là con cần đc nghe. Nếu mẹ đã để cho con tự quyết định thì con cần đc biết về kết quả của những quyết định của mình. 

Mình ko quan tâm đến việc như thế là đúng hay sai so với chuẩn giáo dục nào, mình làm vì mình thấy cần phải như thế. Nó đến 1 cách tự nhiên. 

Lần ốm này cũng có những cái tích cực. Cuối cùng thì con gái cũng bớt thái độ chống đối. Bớt cái gì cũng “không” khi nhận ra hệ quả của việc đó. Mẹ bảo bs cho thuốc mà ko uống sẽ thành viêm tai. Dĩ nhiên là “ko”, ok thì ko, mấy hôm sau viêm tai thật. 

Dần dần đến vài hôm gần đây con hợp tác hơn hẳn trong việc tự mặc ấm, uống thuốc, xì mũi và các việc sinh hoạt hàng ngày. Lần đầu tiên sau hơn 3 năm chống đối. 

(Việc mình bày tỏ với con các cảm xúc của mình ko hề với mục đích khiến con thay đổi nhé các bạn. Mình nói ra chỉ vì mình muốn giải toả cho cảm xúc bên trong thôi. 

Và đây cũng ko phải lần đầu tiên mình làm việc này. Tuy nhiên trc đây có thể con còn bé chưa đủ hiểu và hậu quả cũng chưa đủ nặng nên vẫn tiếp tục chống đối. 

Lần này thì đã đủ lớn để cảm nhận trận ốm te tua nên mình con mới chịu thuận để tiếp nhận chia sẻ của mình). 

Mình cũng củng cố thêm đc bài học về việc luôn phải lắng nghe và lo cho mình trc (sống thật với mình chứ ko vì cả nể). Chả là hôm nay ốm nằm cả ngày nhưng trong đầu vẫn lăn tăn muốn đi tập nhảy ban tối vì thấy có lỗi với anh bạn nhảy quá (dù chả muốn đi tí nào). 

Đến 2h chiều mẫu giáo gọi bảo con gái có vẻ rất mệt dù ko sốt nên nếu đc mẹ đến đón con. Mình biết ngay anh Trụ gửi tín hiệu bảo ở nhà nên nt cho anh bạn kia cancel luôn. 

Sau khi tức giận chán chê thì mình quan sát thấy có sự thay đổi trong suy nghĩ. Mình thấy mình tự nói với mình là làm nạn nhân thế đủ rồi. Rồi mình thấy mình quyết định con muốn ốm là việc của nó, còn mình sẽ quay vào lắng nghe xem cơ thể cần thêm gì nữa để tăng sức đề kháng, có cách gì nữa để giữ cho cơ thể bớt bị nhiễm lạnh, vân vân. Nói chung là nghĩ đến các cách khác nhau để sống cùng với lũ. Giành lại thế chủ động thay vì bị động chờ đợt ốm mới. 


Bây giờ cho con gái đi ngủ. Lần đầu tiên từ năm 2 tuổi đến giờ nó chịu cho bôi kem dù chân tay và cả mặt lúc nào cũng khô mốc nứt nẻ vì bị eczema.”

Tối nay con rất hợp tác trong việc vệ sinh cá nhân. Mẹ bắt đầu dạy cho con làm mọi việc 1 mình (rửa đít, bôi kem, xì mũi). Con vui vẻ tự bôi chứ không còn tỏ thái độ khó chịu không muốn chạm vào kem như trước. Uống thuốc thì vẫn hơi khóc nhưng có khá hơn. 



0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Được tạo bởi Blogger.