19/10/2014 - Tiếp tục ca thán về việc mọc răng của con và con làm mẹ ngạc nhiên khi đi shopping

M.An 14 tháng
Tiếp tục than phiền về răng cỏ của con vì đúng là vẫn còn mệt mỏi. Giờ đến mẹ cũng đổ bệnh, vừa cảm cúm vừa rối loạn tiêu hoá. Lần này con sốt mọc răng cũng kinh hơn lần trước nhiều, combo kèm đủ các loại khác nào  là gastro (vừa đi ngoài vừa nôn), cảm cúm ho sâu (ăn xong ho cũng nôn), vừa đau mắt phải nhỏ thuốc và dĩ nhiên cộng thêm quấy việc mọc răng không chịu ăn.

Hôm nay là chủ nhật, hôm thứ năm, thứ Sáu tuần rồi thật kinh hoàng. Con vừa đi đi ngoài, vừa ho, vừa nôn vừa sốt đủ cả, mẹ lại còn ốm khật khừ nữa. Kinh hoàng và kinh hoàng. May mà có bà ngoại sang đúng lúc chứ không thì không biết làm sao. Đến hôm nay con đã không còn nôn nữa nhưng vẫn đi ngoài ngày 1,2 lần và mỗi bữa chỉ ăn 2/3 bát cơm đồ xay loãng (cơm, thịt, rau). Tối và sáng vẫn tu sữa.

Sau vài ngày lịch loạn 100%, hôm nay khi con đỡ một chút mẹ ép con lại vào khuôn khổ. Trộm vía con khóc không nhiều lắm. Và dĩ nhiên không cần bàn về việc con giảm cân và nhìn càng quắt. Nhưng mà mẹ quyết định rồi, mẹ sẽ không lo lắng về cân nặng của con nữa. Con thích thì ăn, không thì thôi, mẹ không stress nữa. Chứ như thời gian vừa rồi mẹ stress quá mà cũng chả làm được gì, không hay, không nên. Bây giờ mẹ chị chú trọng cung cấp cho con đủ vitamin là được. Không nên để việc ăn uống thành cơn ác mộng của cả mẹ con mình.

Giờ kể chuyện con ngoan để đổi không khí nào. Hôm đầu tuần rồi mẹ dẫn con đi shop chơi (chứ ở nhà con cứ ỉ ôi bám mẹ, mẹ rầu quá). Khi mẹ dừng lại ở các shop xem đồ, con ngồi trên xe đẩy chán thì e e đòi xuống xe chơi. Mẹ nửa tin nửa ngờ vào con vì một vài lần trước con tỏ ra rất ngoan khi đến shop, không hề sờ vào đồ trưng bày chứ đừng nói phá phách. Nhưng mẹ không biết chỉ là tình cờ hay thế nào, và hôm nay con khó ở thế này không khéo lại quậy tung cả cửa hàng người ta lên.

Cơ mà còn đòi dữ quá nên mẹ đành cho con xuống đất và tự nhủ phải thật để mắt đến con. Con được tụt xuống chơi thích lắm, cười tít mắt. Mẹ đã chuẩn bị tinh thần để chạy theo con nhặt đồ. Cơ mà kì diệu thay, con không hề sờ vào bất cứ thứ gì ở cửa hàng. Mẹ còn nhớ lúc đó mẹ con mình ở cửa  hàng giày ZU. Con vui vẻ bám ghế đứng lên đứng xuống, bò lòng vòng, đẩy xe đẩy của mình, lôi túi đồ từ xe đẩy của mình ra đất, nhưng tuyệt nhiên không hề, không hề đụng một tí nào vào đồ bày biện.

Con chỉ có sờ một tẹo vào mấy đôi giày mẹ đang thử trên đất, còn lại thì ra nói chuyện chơi với cô bán hàng và còn bò theo cô và tận trong kho khi cô đi lấy giày cho mẹ. Mẹ luôn nhớ để ý và nói chuyện thường xuyên với con vì mẹ đọc được ở đâu đó rằng khi ra ngoài shopping các ông bố bà mẹ hay bỏ lơ con cái và đó là lý do các con quấy khóc (tantrum) để gây sự chú ý từ cha mẹ. Và để giảm nguy cơ đó thì các cha mẹ nên để ý và trò chuyện với con.

Được một lúc thì con bò ra kệ trưng bày giày nam, con bám thành kệ đứng lên nhìn đôi giày và bắt đầu thò tay với. Tuy nhiên mắt con vẫn không quên nhìn mẹ một cách dò xét. Mẹ không cần đánh mắng hay hớt hải chạy đến chỗ con, thay vào đó mẹ đứng nguyên tại chỗ (cách con khoảng 3m) và lắc đầu, miệng thì thầm "không con, không sờ vào".

Con thụt tay lại và cười tủm tỉm rất duyên. Rồi lại giơ tay ra với đôi giày, mẹ lại lắc đầu và con lại thụt tay vào cười tủm tỉm, rồi con lại làm lại, như thể trêu mẹ. Được vài lần thì con bắt đầu lấy ngón tay chọc chọc làm đôi giày hơi sai vị trí. Lúc đó mẹ nói to "Minh An, không được sờ vào, đó khôgn phải là đồ chơi của con".

Vừa nghe thế con tụt xuống bò đi chơi cái khác luôn. Lúc đó mẹ cũng rất ngạc nhiên nhưng vẫn chưa nghĩ gì mấy vì mẹ chưa bao giờ dạy con không chạm đồ ở shop, chỉ là mỗi lần sang thăm nhà ai mẹ không cho con bò lung tung lục đồ thôi.

Và các cô bán hàng thì dĩ nhiên là tíu tít khen con ngoan. M An trộm vía rất hay được khen ngoan khi đi ra đường. Hôm nọ lúc đi ăn còn có ông Tây đến nói trực tiếp với ba mẹ là "bé con ngồi ăn ngoan quá" ("she has such a great manner").

Lúc sau mẹ con mình lại sang Cotton On xem giày, mẹ lại cho con xuống đất chơi. Mẹ thử mấy đôi giày vứt la liệt dưới đất, cứ nghĩ thế nào con cũng nghịch phá nhưng lạ kì thay con không hề động đến một đôi giày nào, chỉ chơi miếng nhựa chữ T (dùng để kẹp/giữ 2 chiếc giày lại). Các kệ giày được xếp sát mặt đất, con cũng bò và với lên nhưng KHÔNG HỀ có tiết mục lôi bất cứ một đôi giày nào ra. Con vui vẻ bò lộc cộc quanh shop, tự cười tự chơi một mình với 2 thanh nhựa chữ T.

Được một lúc thì con bắt đầu khóc. Lúc đó đã là gần 5h, mẹ biết con đã mệt và đói nhưng mẹ cố nấn ná thử nốt. Con khóc nhiều hơn nhưng ngồi yên một chỗ khóc chứ không có màn đập phá ăn vạ hay phá đồ. Cuối cùng mẹ con mình cũng rời shop đi về. Lòng mẹ lâng lâng một nỗi tự hào khó tả. Mẹ biết chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, khi con qua 18 tháng thì con sẽ muốn làm trái ý mẹ, nhưng bây giờ thì cứ "hưởng thụ" đã :-D.

Mẹ nghĩ tất cả những việc như CIO, để cho con chơi trong cũi từ 30-60' sau khi ngủ dậy cộng với việc mẹ rèn từ 6 tháng về việc mẹ đã lắc đầu là không được làm đã phát huy tác dụng. Bonus thêm tấm ảnh mẹ chộp được hôm nọ. Thấy con thức đã 1 tiếng mà không gọi mẹ vào bế ra, lại còn rất yên ắng, mẹ vào thì thấy thế này đây. Con nằm đọc sách chân đạp đạp đồ chơi. Mẹ gõ cửa vào chụp một đống ảnh, quay cả video mà em không hề biết.

Phát hiện ra mẹ rồi


Mẹ yêu em nhiều :-)

-*_

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Được tạo bởi Blogger.